Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Đỗ Thanh Hường từng công tác tại Trung tâm Công nghệ Thông tin BAOVIET Bank
Chạy xe chầm chậm trên phố Hàng Bông, tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn những góc phố rêu phong của Hà Nội – điều mà tôi đã đọc, đã nghe, đã thấy người ta ca ngợi và nhớ nhung nhiều lắm. Sinh ra và lớn lên ở ngoại ô, chẳng mấy khi có dịp lên phố, tôi cứ ung dung thả hồn trong ánh nắng nhẹ và con gió thoảng đầu thu, thi thoảng lại nhìn bên kia đường xem người ta túm tụm bên những gánh hàng rong đầy ắp sắc hoa thu mang mùa về ngang phố. Đúng là Hà Nội, giữa phố phường tấp nập mà cảm giác cứ yên ả như chính ở xóm làng tôi vậy.
Chẳng mấy chốc, qua mấy lần quẹo trái, quẹo phải trên những con phố ngắn mà người đi còn chưa kịp nhớ tên, tôi đã đến Số 8 Lê Thái Tổ. Tòa nhà TẬP ĐOÀN BẢO VIỆT sững sừng và bề thế hiện ra trước mắt khiến tôi không khỏi choáng ngợp. Xung quanh tôi giờ là Hồ Gươm, là Cầu Thê Húc, là Kem Thủy Tạ… Nếu buổi phỏng vấn hôm nay tốt đẹp thì mỗi ngày đi làm, tôi sẽ được thoải mái dạo bước, ngắm nhìn những nơi mà trong tuổi thơ và ký ức tôi, nó là của Hà Nội, của một cái gì đó giàu sang, hiện đại.
Gửi xe xong, ngồi dưới sảnh chờ, bao nhiêu kiên thức về ban lãnh đạo, thành phần cổ đông, mô tả công việc,… cứ dần dần trôi tuột và nhường chỗ cho những ấn tượng của tôi về Bảo Việt. Một không gian rộng rãi và sang trọng với những bức tường được ốp lát cầu kỳ, những cột trụ hiện đại và vững chãi – điều mà trước đây tôi chỉ thấy ở những tòa văn phòng trong phim nước ngoài. Nơi đây khác hẳn với cái trụ sở bé tí – một ngôi nhà dân dụng ba tầng cũ mèm của công ty tôi thực tập hồi năm thứ ba đại học. Đưa mắt nhìn xung quanh, hình ảnh chị lễ tân xinh đẹp trong chiếc áo dài xanh màu Bảo Việt lại khiến tôi một lần nữa ghi thêm điểm cộng cho “cơ quan tương lai” này. Chợt tôi dừng mắt nơi sáu chiếc đồng hồ tròn, to treo ngay ngắn thẳng hàng ở giữa sảnh: “Sao lại cần nhiều đồng hồ? Sao mỗi đồng hồ lại một giờ khác nhau? Sao cơ quan chuyên nghiệp thế này lại không để ý chỉnh giờ cho đúng?...Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Bạn có phải Hường không? Mình là Hà phòng Nhân sự, mời bạn lên phỏng vấn nhé!”
“Ôi chị này cũng xinh!” Tôi nhoẻn cười và thầm nghĩ – những ý nghĩ lan man cuối cùng trước khi bắt đầu giờ G.
Cánh cửa phòng họp tầng 6 mở ra, bên trong là hai anh chị lãnh đạo đã ngồi chờ sẵn. Trống ngực đập thình thịch nhưng vẻ xinh đẹp và sang trọng của chị Trưởng phòng Nhân sự (tên Thủy) và nét mặt trẻ măng pha một chút tinh quái của anh Trưởng phòng Phân tích nghiệp vụ (tên Long) đã khiến tôi tự tin trở lại với suy nghĩ “Không sao đâu, người ta chuyên nghiệp thế thì mình cứ “nhà quê”, thật thà đúng bản chất thôi!”. Buổi phỏng vấn bắt đầu và mọi thứ dần trở nên thoải mái với những câu hỏi, trao đổi về thức chuyên môn, định hướng nghề nghiệp cùng những lời khen ngợi mà hai anh chị dành cho nét chữ bay bổng của dân chuyên Văn – nét chữ mà tôi đã cẩn thận và nắn nót ghi trong bản lý lịch ứng viên với bao tình cảm và niềm tin về một cơ hội nghề nghiệp mới.
15 giờ 30 phút ngày 20/9/2009, buổi phỏng vấn kết thúc. Tôi ra về và thấy trời thu Hà Nội càng trở lên đẹp hơn với khúc hát hi vọng đang ngân nga từ trái tim.
*
* *
“Alo! Em đến rồi à? Chờ anh bảo Trang xuống sảnh đón em nhé!”
Vâng, tôi đã chính thức là nhân viên của BAOVIET Bank với sự chào đón nhiệt thành và chu đáo như thế. Còn nhớ, ngay sau email thông báo trúng tuyển của Ban nhân sự, là email của anh Long trưởng phòng gửi cho tôi. Đơn giản lắm! Trong đó là một lời chúc mừng cho cô bé sinh viên mới tốt nghiệp đã trở thành nhân viên ngân hàng và một bức ảnh có mặt các thành viên trong phòng để tôi “làm quen” trước.
Tung tăng cùng Trang – cô bé trẻ trung, xinh xắn nhất phòng lên tầng 7, tôi thấy quên đi cảm giác của một người mới đến. Văn phòng rất rộng và sáng, có một dãy ô kính nhìn thẳng xuống Hồ Gươm. Máy tính và chỗ ngồi của tôi đã được anh Long hỗ trợ cài đặt cẩn thận, chu đáo từ trước. Và có vẻ như, anh trưởng phòng dễ thương này cũng đã chuẩn bị chu đáo như thế cho những thành viên trong phòng về sự có mặt của tôi ngày hôm nay. Từ chị Trà cá tính, chị Thủy dịu dàng, chị Hương điềm đạm,…tất cả đều đón tôi bằng những nụ cười thân thiện khiến tôi không phải mở lời làm quen bằng những câu nói “kiếm chuyện làm quà” đầy gượng gạo. Tôi theo Trang xuống phòng Nhân sự, phòng Dịch vụ khách hàng để hoàn thiện một số thủ tục cho nhân viên mới và được cô bé nhanh nhảu giới thiệu với mọi người ở đây. Buổi sáng đầu tuần trôi thật nhanh mà con tim tôi thì cứ như ngưng lại vì những niềm vui hân hoan của ngày đi làm đầu tiên.
Những ngày sau đó, tôi miệt mài với nhiệt huyết của tuổi trẻ để học và hiểu hơn về nghiệp vụ ngân hàng và về Bảo Việt. Trong những năm tháng thanh xuân ấy, hạnh phúc giản đơn là rảo bước trên hành làng tầng 7 đẹp đẽ, là hít hà vị bánh PapaRoti thơm lừng khi làm dự án BVIP, là cùng nhau xì xụp những bát cháo gà, những miếng Pizza nóng hổi do phòng hành chính chuẩn bị cho những đêm quyết toán, là hân hoan reo hò mỗi dịp được gặp mặt Ban lãnh đạo khi năm mới khai xuân, là…cả cái nhà vệ sinh luôn sạch sẽ, thơm tho với hương hoa tươi dịu nhẹ và cuộn giấy con cá heo xanh xịn sò…
PS: Bí ẩn về sáu chiếc đồng hồ lệch giờ nhau, sau đó tôi cũng đã tự giải đáp, khi nhận ra tầm vóc của Bảo Việt – một tập đoàn tài chính hàng đầu Việt Nam, luôn sẵn sang vươn tầm ra thế giới.
ĐỖ THANH HƯỜNG
Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ