Cảm ơn ngân hàng vì những trải nghiệm đẹp

14/04/2021 - 17:12
(Bankviet.com) Một năm làm việc ở ngân hàng là thời gian không nhiều nhưng tôi lại cảm nhận mình nhận được nhiều đến thế, nhiều tình cảm, nhiều tình yêu đối với môi trường ngân hàng

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trần Thị Khánh Ly, Ngân hàng TMCP Bưu điện Liên Việt .

Rồi một ngày trong đám thanh xuân ấy
Có đứa theo chồng bỏ “Ngân hàng” đi

Quảng Nam những ngày cuối tháng 3, nắng đã bắt đầu cháy da cháy thịt, có lẽ đó là điều không còn mấy xa lạ với những đứa sinh ra ở dải đất miền Trung đầy nắng và gió như tôi. Luyên thuyên là thế nhưng dù trời có nắng điên nắng dại, có rát da rát thịt mấy đi chăng nữa thì cũng không bằng cái cảm giác có chút “rát lòng” của tôi bây giờ.

Hôm nay, ngày 1 tháng 4 năm 2020, tôi chính thức nghỉ việc, kết thúc một năm trời làm cô giao dịch viên ngân hàng, cái công việc mà tôi đã từng dành một quãng thanh xuân để đam mê và một năm trời để để thực hiện đam mê đó.

Nói kết thúc thì có vẻ cũng chưa đúng lắm, gia đình tôi lại hay chọc tôi, bảo phải dùng  từ “chấm dứt” thì đúng hơn. “Chấm dứt” ở đây có nghĩa là “chấm dứt” thời gian làm cái công việc mà gia đình tôi phải ám ảnh, sáng 6h đi, tối 21h về, đi chẳng ai biết, về chẳng ai hay.

Gia đình thì còn lạ lùng hơn, mặc dù sống chung một căn nhà nhưng ba cũng chẳng nghe tiếng, mẹ cũng chẳng thấy tôi đau, nói chuyện với em gái thì chỉ qua vài cuộc điện thoại vội vã “nói nhanh đi hai đang đi quỹ”.

Công việc của tôi là giao dịch viên kiêm thủ quỹ, nên đi sớm cũng là điều hiển nhiên và về muộn sau mỗi buổi tổng kết tiền cũng chẳng phải là điều khác thường nữa. Có những hôm cuối tuần, nhiều việc, thế nên tôi phải đi làm xuyên ngày cuối tuần.

Bởi thế mà, đối với tôi, ngày chủ nhật bận rộn với công việc đó cũng là điều “thường thôi”. Thật ra không phải là tôi kể lể, than phiền, tôi đang nói về cái công việc có đôi chút nhọc nhằn nhưng tôi vẫn yêu thích nó, một cách mãnh liệt đấy thôi.

Cứ ngỡ là làm công việc này bận bịu, thời gian lấy đâu ra mà hẹn hò, yêu đương nhăn nhít. Bước qua cái tuổi 28 năm cuộc đời, may mắn cũng có người chịu lấy tôi, cái con người suốt ngày chỉ ở ngân hàng, không ở phòng giao dịch thì đang ngồi trên xe tiền đi giao quỹ, vậy mà cũng có người chịu cưới, nghĩ lại cũng may. Anh người Đà Nẵng, tôi trong Quảng Nam, khoảng cách không bao là xa nhưng “Thuyền theo lái, gái cũng phải theo chồng”.

Rồi ngày ấy cũng đến, sau bao lần chuẩn bị tinh thần, tôi gửi đơn xin nghỉ việc và có quyết định được phép nghĩ việc để ra Đà Nẵng, tìm kiếm công việc và ở gần chồng hơn. Nghĩ cũng lạ, Đà Nẵng chỉ cách cơ quan 100km nhưng khoảng cách ngắn hay dài? Cuộc sống có phải lúc nào cũng cần sự đánh đổi? Điều buồn nhất vẫn là sự chia tay?.

Nói lời tạm biệt công việc yêu thích, những anh chị đồng nghiệp thân thiết, với nơi mình sinh ra và lớn lên. Tôi rời cơ quan trong một ngày cuối tuần, lòng buồn rười rượi, sau hôm làm tiệc chia tay, trên đường về, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi nghĩ chắc mình sẽ chẳng còn cơ hội để được làm việc ở một môi trường tốt như thế, với người xếp, anh chị đồng nghiệp thân thiết đến thế nhưng rồi tôi vẫn tự trấn an bản thân mình, đánh đổi một công việc tốt để được bên cạnh tri kỷ của cuộc đời mình? Liệu như vậy có phải tốt hơn sao?.

Ngân hàng tôi làm việc là Ngân hàng Bưu điện Liên Việt, phòng giao dịch thuộc Thị trấn Tân Bình, huyện Hiệp Đức, tỉnh Quảng Nam. So với những anh chị đồng nghiệp khác, chỉ có vài người là người Hiệp Đức, còn đa phần là ở các huyện lân cận đến làm việc. Mấy chị vui lắm, hôm nào đi làm, tôi cũng chỉ toàn nghe tiếng cười vui, chọc ghẹo nhau của các anh chị đồng nghiệp, có lẽ vì thế mà bao mệt nhọc, vất vả của công việc ở ngân hàng đã được khỏa lấp đi nhiều.

Bởi vậy, ngày tôi nghỉ việc đi đến một nơi khác thật sự là một điều khiến tôi có chút buồn, có chút tiếc nuối. Một năm làm việc ở môi trường ngân hàng, tôi đã có thêm được nhiều kinh nghiệm, sự cẩn thận, hiểu được tính chất công việc của nhân viên ngân hàng.

Nhưng đặc biệt hơn, điều to lớn nhất tôi có được là những người chị đồng nghiệp thân thiết, luôn luôn giúp đỡ, hỗ trợ tôi trong công việc, đó là điều tôi không thể nào quên được và nó sẽ là một phần trong cuộc sống của tôi.

Cho đến tương lai gần, tôi không biết mình có được tuyển dụng tại các ngân hàng khác ở Đà Nẵng hay không nhưng tôi vẫn hi vọng, mình được làm việc trong môi trường như vậy. Đó là công việc tuy có đôi chút vất vả nhưng tôi tin mình vẫn sẽ tìm thấy được niềm vui, sự đam mê trong công việc đó.

Trở lại với sự chia tay, mặc dù những gì cần nói, cần cảm ơn tôi đã nói hết trên buổi tiệc chia tay hôm đó. Thế nhưng tôi vẫn muốn nói thêm lời cảm ơn đến đại gia đình Ngân hàng Bưu điện  Liên Việt Quảng Nam, cảm ơn vì sự quan tâm, giúp đỡ, tạo điều kiện rất nhiều cho tôi được làm việc, tham gia các hoạt động từ thiện, các kì nghỉ dưỡng và hơn hết là luôn luôn được quan tâm, thậm chí là quan tâm đến gia đình tôi trong những lúc khó khăn nhất.

Cảm ơn chị Mi, chị xếp nghiêm túc trong công việc nhưng cũng luôn luôn chơi hết mình, người chị em luôn ngưỡng mộ, trân quý khi được làm nhân viên của chị.

Em cảm ơn chị Thùy, người chị em cứ ngỡ như “chị ruột”, luôn luôn quan tâm, chỉ bảo em trong công việc, không một chút phàn nàn, không chút bực mình.

Em cảm ơn chị Liên, những lần chị thẳng thắng, chị kể chuyện, quan tâm và góp ý cho em, em thật sự rất quý chị, nếu có cơ hội, em vẫn muốn được là đồng nghiệp của chị, một lần nữa.

Cảm ơn chú Nghiêm, chú bảo vệ của ngân hàng mình, người răn dạy con hết chuyện này đến chuyện khác, cho con nghe những bài học này đến bài học khác, để con vững chắc và sống tốt hơn. Đến hôm nay, con về sống với gia đình nhà chồng, con vẫn nhớ như in những lời chú dặn dò, bày con, nó làm con nghệ thuật hơn, khôn khéo hơn, con cảm ơn chú rất nhiều.

Còn anh Giang, em cảm ơn anh vì những ngày anh nói chuyện làm em cười đau cả ruột. Anh vui tính, anh hài hước, nhờ vậy mà mỗi ngày đi làm với em cũng nhẹ nhàng hơn. Em cũng xin lỗi anh Giang vì mấy hôm em đi làm sớm, khi anh còn đang say yên giấc ngủ, em xin lỗi anh nhiều, do việc chồng việc nên em phải đi sớm mà thôi.

Rời xa gia đình Liên Việt, em cũng nhớ Nơ lắm. Có dịp em sẽ gặp Nơ, em bé dễ thương lắm.

Trở về với đứa em út nhỏ nhất phòng, Hồng ơi chị nhớ như in ngày em mua mớ thứ gì đó nhưng chị nhìn trộm được là sữa chua, trái cây, em chạy lắng lút vào trong không cho tụi chị thấy, chị nghĩ cái thằng này làm gì mình có xin đâu mà nó lắng lút vậy. Rồi em bất ngờ mang ra một ly nước ép sữa chua, khiến chị bất ngờ, làm chị cũng có lòng tin một chút là trai tín dụng cũng có lúc “ga lăng” như vậy sao. Chị cũng chợt nghĩ thằng này cũng được phết chứ nhở, rồi những hôm phòng mình đi ăn vặt cùng nhau, chị cũng sẽ nhớ em lắm, em út của phòng.

Em cũng cảm ơn chị Lộc, là người duy nhất mà sáng nào cũng đi sớm đến cơ quan với em, cảm ơn về những lần tâm sự, chị em mình nói chuyện với nhau, em cũng thương chị lắm.

Cảm ơn Quyên, cô bạn cũng tuổi và chị Ny cũng luôn quan tâm, hỗ trợ mình trong việc.

Rồi em cảm ơn anh Thắng, anh Nhã vì đã luôn quan tâm, giúp đỡ em trong thời gian em làm việc tại đây. Rồi còn rất rất nhiều người nữa, em cảm ơn mọi người nhiều lắm.

Một năm làm việc ở ngân hàng là thời gian không nhiều nhưng tôi lại cảm nhận mình nhận được nhiều đến thế, nhiều tình cảm, nhiều tình yêu đối với môi trường ngân hàng. Có lẽ vậy, mỗi người, mỗi nhân viên còn đang làm việc trong môi trường ngân hàng, hãy thật sự trân trọng nó, từng giây từng phút, có thể là bực mình, có thể là mệt mỏi nhưng đó sẽ là một dấu ấn đẹp theo cách nào đó, một nghĩa nào đó. Một công việc với nhiệt huyết cũng như sự hi sinh, để rồi khi nhìn lại mình sẽ thấy nó thật đẹp, thật huy hoàng, thật đáng trân trọng.

Đúng rằng người ta thường hay nói “Nơi đẹp nhất là nơi chúng ta đã từng đi qua, khoảng  thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian chúng ta không lấy lại được nữa”. Cảm ơn ngân hàng, cảm ơn vì những  những trải nghiệm thật đẹp, cảm ơn vì bao lần vất vả, mệt nhoài, cảm ơn vì tất cả. Yêu ngân hàng lắm, ngân hàng ơi!

TRẦN THỊ KHÁNH LY

Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ