Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Lê Nữ Kim Cương công tác tại Trường Trần Quang Khải, TP. Hồ Chí Minh.
Quê tôi đất Quảng Nam, ba mẹ tôi thuần làm nông dân, miếng cơm manh áo chỉ cậy nhờ vào mấy sào ruộng bạc màu. Đầu những năm 90 cả gia đình năm miệng ăn lên tàu rời quê, tha hương cầu thực ở xứ người. Ngày định mệnh đó, tôi mới là giọt máu ba tháng tuổi trong bụng mẹ giữa bụi đường mịt mù đất đỏ của Tây Nguyên.
Tôi lớn lên bằng cơm rau độn, bằng quần áo vá, bằng sách vở đi xin lại, bằng đôi vai gầy của mẹ, bằng đôi tay chai sần của ba, bằng những trưa nắng xạm da đi mót xoài, mót mì, lượm ve chai. Tôi thương đấng sinh thành nhường cơm áo cho con, tôi thương anh chị nhường tôi từng viên kẹo ngọt, từng miếng bánh đa, từng đôi dép, tấm áo mới. Gia đình tôi ở trong căn nhà tranh vách đất với cơm rau đạm bạc mà vẫn rộn tiếng cười, hạnh phúc theo cách riêng.
Ngày đó, để đủ cơm ăn áo mặc thì ba mẹ tôi phải đi làm rất cực khổ, nhất là mẹ tôi bụng mang dạ chửa vẫn phải hàng ngày đi rẫy dù cái thai đã lớn vượt mặt. Một buổi trưa của tháng sáu nắng cháy da người, mẹ đào phải một thùng hóa chất trên rẫy từ thời chiến tranh để lại.
Mẹ được mang đi cấp cứu và thế là tôi sanh non, phải nằm trong lồng kính khi chưa tròn bảy tháng tuổi. Di chứng của chiến tranh luôn khiến vết thương ứa máu, thể chất của tôi yếu hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa. Phải ba tuổi tôi mới bập bẹ nói được, lên bốn tuổi tôi chập chững bước đi đầu tiên, ngày tôi cắp sách đến trường thì cân nặng chỉ bằng nửa chúng bạn.
Để tôi có được hình hài như hôm nay là cả một câu chuyện rất dài, rất mặn mòi và rất nhiều trong đó là những điều tôi trân quý trong từng nhịp thở. Tôi luôn cố gắng học thật giỏi và luôn muốn mình trở thành cô giáo. Tôi muốn viết tiếp giấc mơ dang dở của đời mẹ.
Vì cái nghèo, vì lo cho bố mẹ và các em nên mẹ phải nghỉ học từ sớm, thương ba mẹ tôi học chăm lắm. Tôi cố gắng học thật tốt như lời ba mẹ dạy tôi “Càng nghèo hơn người ta thì mình càng phải học giỏi”. Ngày tôi nhận giấy báo đậu đại học là khoảnh khắc không thể nào quên, tôi đã làm được, tôi khiến cả nhà mình khóc ngẹn vì hạnh phúc đơn sơ mà vô cùng ngọt ngào.
Tôi vừa đi học vừa đi dạy thêm, mỗi tháng có dư được ít tiền tôi lại bỏ ống heo tiết kiệm, chú heo đất tôi đặt tên là “Happy Pig”. Là em gái út trong nhà tôi được các anh, các chị đỡ đần bằng việc cho thêm đồng ra đồng vào thông qua thẻ. Chị tôi làm công nhân may lương mỗi tháng chỉ dư đôi triệu vừa gửi cho ba mẹ dưới quê, vừa chia sẻ với em gái mình một phần. Anh tôi làm thợ mộc trong một xưởng gỗ, công việc nặng nhọc nhưng vẫn hơn làm thuê ở quê, tháng nào anh cũng cho tôi một triệu vào thẻ. Với tôi những đồng tiền đó mặn chát mồ hôi lao động nên mang đến những giá trị vĩnh cữu, là những cảm xúc không gì so sánh được. Tôi luôn đứng đầu lớp và khóa học của mình, tôi tin vào sự chăm chỉ và tin vào những cố gắng để có trái ngọt.
Ngày tốt nghiệp giữa rừng hoa của bạn bè tôi có ba mẹ ở quê lên, lặng lẽ mà ngọt ngào, tôi khóc trong vòng tay đấng sinh thành. Tôi ra trường, tìm được một công việc ổn định ở một trung tâm Anh ngữ. Tôi mê dạy, mê trẻ con và mê tiếng Anh, tôi hướng đến những giá trị nhân văn như cái tâm mà ba mẹ dạy. Rồi tôi may mắn tìm thấy anh - nửa còn lại của mình trong một lần gặp nhau ở Phòng Giao dịch Đông Á chi nhánh quận 12. Người mà tôi tin đó là tình yêu định mệnh, người đàn ông tuyệt vời đó đã nắm chặt tay tôi bao năm nay nếm trải những ngọt bùi, là ba của con gái Sushi.
Ngân hàng Đông Á trở thành một phần không thể thiếu vì tôi nhận lương, chia sẻ thu nhập với ba mẹ và các anh chị qua tài khoản của mình. Khi bạn tìm được một người bạn đích thực thì bạn sẽ luôn thủy chung, khi bạn sử dụng một dịch vụ bạn cần nhất là chữ “Tín”. Những ngày đầu bỡ ngỡ tôi gắn bó với Đông Á và đó là chặng đường nhiều kỉ niệm. Tôi luôn chọn ngân hàng này như một quyết định có tính định mệnh và đó là lựa chọn thật sự sáng suốt.
Cảm ơn những khó khăn, cảm ơn cả những cám dỗ, cảm ơn những thời khắc định mệnh đã tạo nên tôi, tạo nên một số phận khác biệt nhưng không thấp hèn. Và đương nhiên tôi cũng muốn cảm ơn Đông Á, cảm ơn chiếc thẻ ATM thân thiết luôn gắn bó bên người mình, cảm ơn tài khoản tiết kiệm tích lũy vật chất giúp tôi tự tin bước trên đôi chân mình. Cảm ơn một ngân hàng có những dịch vụ tuyệt vời gắn kết gia đình tôi lại từ vật chất lẫn tinh thần. Tôi yêu gia đình tôi, yêu những em học sinh của mình và tôi yêu cả Đông Á.
LÊ NỮ KIM CƯƠNG
Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ