Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trương Thị Thùy Linh, công tác tại Ngân hàng TMCP Ngoại Thương Việt Nam (Vietcombank), bộ phận Dịch vụ khách hàng.
Mẹ thương mến,
Mẹ và con đang cách xa nhau hàng trăm cây số, thời gian thấm thoắt thoi đưa kể từ khi con rời xa vòng tay thân thương của mẹ trở lại thành phố hoa lệ này. Con vẫn nhớ mãi giọt nước mắt chảy dài trên mi mẹ ngày tiễn con đi, hình ảnh ấy đến bây giờ lòng con vẫn nhói đau mỗi khi nhớ tới.
Còn nhớ ngày ấy ra trường, con gái của mẹ may mắn đậu được ngân hàng lớn ở quê nhà, khỏi phải nói, mẹ đã vui mừng đến nhường nào. Ai cũng nghĩ một cô sinh viên mới ra trường, lại xuất thân từ vùng quê miền Trung đầy nắng và gió, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của những nhà tuyển dụng đầy quyền lực ngoài kia. Thế mà con đã làm được, ngày con từ thành phố quay về, bà con hàng xóm, họ hàng ai cũng đến chúc mừng gia đình và con đã trở thành niềm tự hào thật lớn của mẹ.
Nhưng mẹ có biết không mẹ ơi, con đã trở nên lạnh lùng và vô cảm hơn trước, con không thể kể với mẹ về ngày làm việc của con bằng âm thanh của sự hạnh phúc mỗi ngày. Con đã cố gắng hết sức để làm được điều ấy nhưng câu trả lời vẫn chỉ là không. Con đã khóc rất nhiều nhưng không có lòng dũng cảm để rời bỏ. Mẹ có biết sau đó là những cú trượt dài và những nỗi niềm mà con luôn giấu mẹ bằng nụ cười gượng. Lúc đó đối với con, quay lại Sài Gòn bây giờ quả là điều khó khăn, rằng trước mắt mọi người và ba mẹ, một người bình thường thi vào ngân hàng lớn là điều gì đó thật to lớn, từ bỏ có lẽ đối với họ là thật sự ngu ngốc. Nhưng rồi sự giằng xé trong con cứ âm ỉ và một ngày, như giọt nước tràn ly, con đã chọn rời xa quê hương để vào lại thành phố. Con biết con đã không thể giữ lời hứa sống vui vẻ cùng mẹ, nhưng trải qua ngần ấy thử thách chông gai, con cần sống cuộc sống con chọn. Trong con có vết thương cần được chữa lành.
Trở lại thành phố và làm lại từ đầu, chắc chắn con sẽ phải gặp nhiều khó khăn, nhưng sau bao ngày cố gắng, ngày con tìm đến Vietcombank, như cơn mưa làm dịu mát cho những ngày hanh khô rạn nứt trong lòng. Con đã cảm nhận được sự nâng niu và yêu thương mà bao lâu rồi con không có. Những cử chỉ hành động quan tâm của anh chị đồng nghiệp cùng những lời hỏi han của sếp làm con hạnh phúc và trân quý nó xiết bao. Từ lâu con đã học cách tự đứng một mình, nhưng ở đây, ngay khi vấp ngã luôn có bàn tay đưa cho con về phía sau cho con nắm. Những lúc sếp điềm đạm nhẹ nhàng nhắc nhở cùng những lúc những lúc hối hả, cuống cuồng vì sai nghiệp vụ, các anh các chị đều quan tâm giúp đỡ. Đối với người khác, điều này chắc có lẽ quá bình thường, nhưng đối với con, một người đã từng một mình trải qua nhiều tổn thương, thì khi có điểm tựa tinh thần con đã vỡ òa trong cảm giác hạnh phúc. Con đã khóc vì được sự yêu thương của sếp, một điều con chưa từng được có. Đã khóc vì từng ngày được là chính mình, được góp mình và chia sẻ cảm xúc vào những câu chuyện của mọi người. Từng chút từng chút một, ngấm vào người, làm cho vết thương ngày xưa dường như trở nên lành lặn.
Mỗi ngày, con đều kể với mẹ về những câu chuyện cùng mẹ, như một cô gái kể với mẹ mối tình của mình. Rằng hôm nay con được sếp khen vì làm việc tốt, con gái hãnh diện với mẹ khoe mới được sếp tặng cho chiếc bằng khen. Kể rằng hôm nay có cái nghiệp vụ khó nhằn, cứ làm mà vẫn cứ sai, làm con mất chầu trà sữa với sếp vì một lỗi sai đáng ra không nên có. Kể ra thì nghe cay phết đấy, nhưng mẹ đủ cảm nhận tình yêu và tình đồng nghiệp của con với nơi này thế nào. Mẹ không còn khóc đêm, rằng con đã có dịp quay về rồi lại ra đi lần nữa. Mẹ cảm thấy yên tâm khi con được là chính con, chứ không phải là cô bé rụt rè, khóc nấc lên mỗi khi bị người ta quát mắng. Mẹ sẽ cảm thấy ngạc nhiên khi con gái mẹ cẩm micro hay một mình trên sân khấu lớn dưới sự reo hò của anh chị em đồng nghiệp, một điều mẹ chưa bao giờ nhìn thấy ở con. Mẹ sẽ thấy ánh mắt con thật rạng ngời khi con kể về sếp con vừa đẹp trai lại giỏi giang, vui tính.
Chính nơi này đã cho con một người bạn tâm giao, một người hay la mắng khi con làm điều gì đó không đúng, là người luôn bênh vực con mỗi khi có ai đó hiểu lầm và sẽ giúp đỡ ngay lúc con gặp khó khăn hay sai sót. Chị vừa là thầy, vừa là bạn, là đồng nghiệp thân thương. Con đã không còn lạc lõng trong môi trường công sở mới vì đã có chị. Hai chị em trải qua vô số những khoảng khắc tuyệt vời có, buồn đau có, và con thầm cảm ơn Vietcombank đã mang lại cho con một cô chị gái đáng yêu tuyệt vời.
Đó là tất cả những điều con có, những trân trọng và tự hào, thật diệu kỳ phải không mẹ? Mọi thứ đã thay đổi, con tốt hơn từng ngày. Con đã có thể ngẩng cao đầu tự hào nói với con trước kia rằng con đã chọn đúng đường, con đã gặp đúng người cần gặp vào thời điểm đúng đắn nhất. Vietcombank sẽ là ngôi nhà thứ hai của con, sẽ là nơi đồng hành cùng con, dẫu biết sau này còn muôn trùng cách trở, gian nan nhưng “chân cứng đá mềm”, sẽ cùng nhau vượt qua và trưởng thành từng ngày.
Mẹ yêu, cảm ơn mẹ luôn đồng hành và chia sẻ cùng con.
Con yêu mẹ!
TRƯƠNG THỊ THÙY LINH
Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ