Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Lê Như Nguyện, công tác tại khối vận hành, Phòng dịch vụ khách hàng, Ngân hàng TMCP Hàng Hải Việt Nam (MSB).
Cái nắng tháng 5, cái nắng của mùa Hạ, mùa hoa Phượng đỏ nở rộ cả một góc trường, cái mùa mà ai cũng nhớ về khoảng thời gian cấp sách đến trường. Tôi cũng vậy, cũng mang mác nhớ về thời gian ấy, cái thời vô ưu vô lo, cái thời chỉ biết học và chơi.
Tôi yêu tháng 5, tôi yêu sắc thắm hoa Phượng đỏ. Tôi yêu tháng 5 vì đơn giản nó ghi lại ấn tượng trong tôi, tôi yêu nó vì nó là tháng mà tôi được nhận chính thức vào làm việc tại một ngân hàng.
Tôi chính thức gia nhập vào ngôi nhà MSB - Ngân hàng TMCP Hàng Hải Việt Nam. Có sự trùng hợp năm thành lập ngân hàng cũng là năm sinh của tôi 1991. Tôi yêu màu đỏ vì màu đỏ tượng trưng cho sự nhiệt huyết, sự chiến thắng. Tôi chọn khâu Ngân quỹ, vì khi tìm hiểu, tôi cảm thấy nó phù hợp với người có bản tính bộc trực, thẳng thắng, trung thực như tôi, phù hợp với người thích đi đây đi đó thích được tự do như tôi.
Trước ngày nhận việc, tôi cứ suy nghĩ không biết bản thân mình có thích nghi nhanh với môi trường mới này không. Sếp có khó tính không, anh chị em đồng nghiệp có thân tình dễ tiếp xúc không, công việc có như mình nghĩ không?...
Rồi ngày đi làm cũng đến. Tôi vào nhận việc, cảm giác hồi hộp, căng thẳng có phần sợ sệt. Tôi bị chùn chân nản chí anh hùng.
Nhưng rồi mọi sự lo lắng của tôi cũng được giải tỏa, khi gặp chị giám đốc mặt thì nghiêm nghị, lạnh như băng… nhưng hành động của chị rất nhẹ nhàng và ân cần, làm tôi cảm thấy nhẹ nhỏm. Chị ân cần giới thiệu tôi với bác Phó các anh chị em đồng nghiệp.
Bác Phó thì vui tính, tự giới thiệu bác là bác Ba. Tôi hỏi lại, bác thứ ba nên gọi là bác Ba hay sao ạh?. Bác nói: bác tên Tam mà Tam là Ba… nên con cứ goi bác là bác Ba cho dễ nhớ nhé và bác nói ngày đầu tiên không cần học nghiệp vụ chi cả, chỉ cần nhớ tên tất cả mọi người là hoàn thành ngày thứ nhất. Thế là tôi có ấn tượng với bác Ba kể từ đó.
Người ta gọi nơi đây là Quỹ tập trung “QTT” vì tất cả mọi hoạt động liên quan đến tiền mặt cuối ngày sẽ đổ dồn về đây. Họ gọi vấn tắt thân mật chỉ một từ là “Quỹ”. Một lượng tiền nhìn hoa cả mắt.
Tôi được sự giúp đỡ tận tình của các đồng nghiệp đi trước, tôi dần dần thích nghi với môi trường mới này.
Tôi được đi khắp Sài Gòn, được làm quen thêm các bạn mới tại các đơn vị kinh doanh, học hỏi được nhiều điều mới.
Nhớ những ngày làm tiền đi nộp Ngân hàng Nhà nước, Ban giám đốc cũng phải xắn tay áo hòa nhập cùng nhân viên, cùng nhau hì hụt bó tiền, dán niêm để tạo ra thành phẩm chuẩn để kịp giờ đi nộp. Nhìn cảnh sếp đứng bó tiền, đóng bao thì đủ biết giữa nhân viên và sếp không có rào cản, cảm thấy mọi thứ nó gần gũi đến lạ thường.
Bác Ba là sếp mà thật ra bác cũng là người đóng vai trò tạo mối liên kết giữa sếp và nhân viên, làm cho sợi dây khoảng cách được rút ngắn lại. Bác luôn bày trò, để tạo ra tiếng cười, tạo không khí thoải mái cho bọn tôi bớt mệt mỏi.
Bác Ba là sếp mà cũng như một người anh cả, lúc nào cũng lo cho đàn em. Những ngày làm việc hết công suất thì bác Ba là người luôn đồng hành, động viên để mỗi thành viên có động lực hoàn thành nhanh công việc và chuẩn xác nhất, sau đó sẽ được bồi dưỡng bằng bánh mì chấm sữa ông thọ “ món ruột của bác”. Những hành động nhỏ của bác làm tôi ấn tượng và luôn nhớ về bác.
Nhờ có bác Ba mà một đứa miền tây như tôi lại biết quan họ Bắc Ninh nó hay thế nào… vì ngày nào bác cũng cho chúng tôi nghe, nghe riết cũng thấm, nghe xong lại nhớ quê… thì cũng chính bác lại động viên làm tôi vơi đi nỗi nhớ quê.
Bạn bè cứ bảo, mày có khùng không, con gái mà chọn làm Quỹ.
Tối ngày nhìn một núi tiền, tối ngày đi ngoài đường, đến tối mịt mới về rồi thời gian đâu mà yêu đương. Tôi thì cứ vô tư trả lời, mẹ tao không hối việc yêu đương mày hối tao làm chi hả? Nhưng thật ra bộ phận nào thì cũng có đặc thù riêng của nó, đã chọn làm việc trong Bộ phận Quỹ thì phải tập thích nghi với nó. Còn tôi, tôi cảm thấy tôi yêu thích công việc này, dù có phần vất vả đối với đứa con gái như tôi.
Người ta vác ba lô lên là đi
Còn tôi vác tiền lên là đi.
Nhờ làm Quỹ tập trung tôi mới được biết nhiều cung đường của Sài Gòn, biết được nhiều ngõ ngách hơn… Biết được món đặc sản của Sài Gòn đó là “kẹt xe”.
Nhờ nơi đây mà tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Nhờ nơi đây mà tôi cảm nhận đươc tình đồng nghiệp nó đẹp thế nào.
Trải qua một ngày làm viêc vất vả, ai cũng mệt đừ cả người nhưng tinh thần luôn lạc quan, tự tạo niềm vui cho chính mình, tạo ra không khí vui tươi, kể những câu chuyện phiếm… làm tôi quên đi cái mệt nhọc của công việc.
Nơi đây tôi gọi thân thương là ngôi nhà thứ 2 của tôi, nơi đã dạy tôi cho tôi những kinh nghiệm để tôi trưởng thành hơn, nơi mà sếp và các anh chị đồng nghiệp lúc nào cũng quan tâm, hỏi han về đời sống của đứa xa quê như tôi, nhờ có sự động viên, an ủi làm tôi bớt cảm giác nhớ quê.
*QUỸ TẬP TRUNG*
Tập trung anh em cùng một nhà
Ấm lòng những kẻ ở miền xa
Quỹ đi quỹ đến mang niềm nhớ
Nhớ thương, thương nhớ động trong lòng
Chung tay chung sức và chung lòng
Chung luôn chí hướng đề thành công
Đoàn kết cùng nhau vượt qua tất
Vững vàng câu nói Quỹ Tập Trung.
Cảm ơn Ban tổ chức tạo cơ hội, tạo ra sân chơi này để tôi được bày tỏ thể hiện tình cảm của tôi với bác Ba và các anh chị đồng nghiệp tại bộ Phận Quỹ tập trung ngân hàng MSB.
Ai cũng có kỉ niệm của riêng mình. Tôi cũng có những kỉ niệm, kỉ niệm của tôi nó đơn giản, nó được gom góp hàng ngày, bằng sự trìu mến giữa người với người, bằng một lời nói “cố lên” những lúc mệt mỏi, bằng những cái vỗ vai “nay ổn không, không ổn thì làm vài chai”... những điều nhỏ nhặt tạo nên những kỷ niệm khó phai trong tôi.
Tôi yêu MSB…!
LÊ NHƯ NGUYỆN
Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ