Thực ra, chỉ có những “công nhân” chúng tôi mới hiểu thấm thía những nhọc nhằn, gian nan này mà thôi. Những “công nhân” như chúng tôi, đằng sau vẻ hào nhoáng mà người ta vẫn thấy thì những cuộc cân não, những giọt mồ hôi, nước mắt chúng tôi đều trải qua đủ và trong đó tôi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Có những thời khắc cực kỳ khó khăn và con đường lựa chọn của tôi sát “vạch biên” của sự buông bỏ (khách hàng không có, chỉ tiêu không đạt, các chương trình dành cho khách hàng không đạt như kỳ vọng…) nhưng dường như có một sợi dây vô hình nào đó níu chân tôi, truyền cho tôi sức mạnh để mỗi lần như vậy, tôi đều vượt qua một cách thần kỳ. Có thể đánh giá một cách khách quan, tôi là người chung thủy, chung thủy đến nỗi bạn bè tôi thường nói tôi là “người giời à”. Tôi có rất nhiều lời “gạ gẫm”, cũng không ít những cơ hội lướt qua, cần tôi đưa ra một lời quyết định, một con đường mới, môi trường mới có thể nói đàng hoàng hơn, to đẹp hơn nhưng có lẽ tình yêu là cái gì đó không ai có thể lý giải nổi.
Tôi yêu “bank” như hơi thở, cuộc sống và ngôi nhà thứ 2 này của tôi như một mái ấm mà tôi không thể xa rời. Ở đó, tôi có công việc mà tôi dành cả tuổi thanh xuân để yêu thích, có đồng nghiệp luôn yêu thương giúp đỡ nhau vô điều kiện, có lẽ đó là cái thứ tình cảm gia đình nhẹ nhàng ấm áp có sức hút diệu kỳ đối với tôi. Bởi vậy mà tính tới nay, bước chân ra cổng trường đại học, tôi đã gắn bó với nghề được 15 năm, cũng đủ dài để người ta gọi tôi là người “chung tình đến lạ”.
Đã rất nhiều lần tôi nhận được bức thư của con tôi về nghề mà ba mẹ lựa chọn, trong đó con có viết: "Con không hiểu cụ thể công việc của mẹ là gì, mẹ hay đi sớm về muộn, ít dành thời gian cho con nhưng con tự hào về nghề nghiệp mà ba mẹ lựa chọn, con cũng ước mong lớn lên con cũng có một công việc như vậy”.
Hai tiếng “tự hào” của con làm tôi cảm thấy ấm lòng, mặc dù đúng thật cái ngành “công nhân” của tôi ít có thời gian cho con, nhưng tôi biết rằng con tôi hiểu công việc hay ngành nghề nào cũng có sự khó khăn vất vả riêng, con biết hiểu cho mẹ về sự lựa chọn của mẹ với công việc và mẹ cũng biết rằng khi con lớn lên con cũng có một tình yêu với nghề nghiệp giống như ba mẹ bây giờ.
Không chỉ được truyền nhiệt huyết từ con mà khách hàng là “người truyền lửa” cho cá nhân tôi có thể gắn bó với nghề đến tận ngày hôm nay.
Tôi còn nhớ rất rõ gương mặt của bác khách hàng giao dịch tại quầy của tôi, ngày ấy, năm 2013, cách đây 8 năm, đúng thời khắc khá quan trọng với ngân hàng tôi khi hợp nhất giữa 2 tổ chức “Western Bank và PVFC” với tên gọi mới là PVcomBank. Bác mới về hưu và có một món tiền gửi tại ngân hàng, bác là người rất am hiểu về thị trường, đặc biệt là ngành Ngân hàng.
Cũng là một ngày rất bình thường bác bước chân vào ngân hàng chúng tôi “PVcomBank”, bác đặt rất nhiều câu hỏi cho tôi: “Ngân hàng này là Ngân hàng mới à? Bác chưa nghe thấy tên bao giờ? Gửi tiền có an toàn không? Rồi rất rất nhiều những câu hỏi đằng sau nữa của bác, tôi nhẹ nhàng trả lời bác từng câu hỏi một và tư vấn cho bác sản phẩm phù hợp nhất với bác vào thời điểm đó. Không những bác tươi cười đón nhận mà còn giúp tôi hiểu thêm rất nhiều về nghề ngân hàng (bác đã từng là kế toán trưởng một công ty khá nổi tiếng), bác hỏi tôi những câu hỏi ban đầu cũng chỉ để thử xem tôi có hiểu gì về nơi mình đang làm việc không mà thôi. Đúng là nhờ có bác mà chúng tôi cảm thấy yêu nghề hơn rất nhiều, yêu cái ngành dịch vụ “công nhân” và “làm dâu trăm họ” này vô điều kiện.
Bác nói nghề này sẽ giúp tôi rèn luyện được rất nhiều điều đặc biệt là chữ “Nhẫn”. Đúng là “gừng càng già càng cay”, bác nói không sai một chút nào, bởi đến ngày hôm nay tôi còn làm việc tại nơi đây tôi mới hiểu sâu sắc hơn điều đó.
Đến tận bây giờ bác vẫn gửi ủng hộ ngân hàng chúng tôi, bác nói bác thích nơi đây bởi sự gần gũi, bởi một tình cảm đặc biệt dành cho chúng tôi mà bác cũng bảo “không biết vì sao?” và đúng là mỗi lần gặp bác, nhìn nụ cười hiền hậu của bác mỗi khi rời khỏi ngân hàng, chúng tôi cảm thấy yêu hơn tổ chức này, yêu hơn nữa những con người đã dành trọn cả tuổi thanh xuân của mình để gắn bó, cống hiến và truyền lửa cho các thế hệ kế tiếp.
PVcomBank là nhà, bởi giá trị trân quý mà PVcomBank có được chính là con người, những con người luôn công hiến, hi sinh và hết mình vì tổ chức, bởi một tình yêu không lý giải nổi, “ tình yêu của những con người nhiệt huyết, đam mê và hạnh phúc khi được làm điều đó”.
PVcomBank - Ngân hàng không khoảng cách!
NGUYỄN VIỆT HẲNG
Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ