Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Lê Thị Hiền công tác tại Ngân hàng TMCP Quân đội (MB) - MB Nhân Chính.
Đồng hồ màn hình điện thoại hiển thị 10h26…
2 nhóc tỳ đáng yêu đã chìm vào giấc ngủ say sưa… chồng tôi ôm ấp chiếc gối dài khuôn mặt thanh thản như đang gặp giấc mộng đẹp. Không gian giờ đây chỉ còn tiếng xe cộ của một Hà Nội “không vội được đâu” luôn bận rộn và náo nhiệt.
Bận rộn giờ đây đã dừng lại trên khung cửa sổ phòng ngủ của vợ chồng tôi để những thiên thần ôm chân mẹ ngủ ngon lành…. Tôi hôn nhẹ lên má cô em út và khẽ xoa đầu anh trai cả, bấm tắt chiếc “ốc tai điện tử” của con cất vào hộp sấy rồi mới ngả đầu xuống, bật điện thoại xem hình ảnh hôm nay của con ở lớp, đọc nhận xét của cô về con…
Hôm nay là 3/4/2021… tròn 29 tháng kể từ ngày con trai chính thức được nghe âm thanh trọn vẹn lần đầu tiên. Nghĩ đến ngày này về trước tôi chợt thấy mắt mình cay cay.
Tôi ra trường năm 2015 thực tập ở một chi nhánh lớn của MB là nơi chồng tôi làm việc. Năm 2016 tôi chính thức được ký hợp đồng với MB trở thành một chuyên viên hỗ trợ tại đây. Năm 2017 tôi kết hôn và sinh con đầu lòng. Mọi người nói vui với chúng tôi rằng: MB đã cho anh tất cả - Công việc và Hạnh phúc. Quả thật đó là khoảng thời gian đầy thăng hoa với chúng tôi dù khi lương mới vào nghề không cao nhưng cuộc sống chưa có gì phải bận lòng.
Cho đến một ngày tôi đi làm trở lại sau sinh được 1 tuần.
Tít…Tít
Tôi đọc tin nhắn mà mắt nhòe đi.
- “Em sao thế?”
- “Em bé nhà em đi khám bác sỹ kết luận cháu tai không nghe được chị Quý ạ”
- “Cả 2 à? Mình gọi con không nghe à em? Bây giờ phải làm sao?”
- “Gọi không quay lại chị ạ. Mổ cấy ốc tai đeo máy cho con hết 1,4 tỷ chị ạ”
- “Bình tĩnh em ạ. MB sẽ giúp đỡ con. Có gì cứ nói với chị”
- “Em cảm ơn chị. Nhưng em rao bán nhà rồi chị? Chị khoan nói với ai chị nhé!”.
Tôi lúc này chỉ biết ngậm nước mắt lại để không ai biết, tay cố gắng tiếp tục gõ thư bảo lãnh và hạch toán T24. Tôi luôn giấu trong lòng và chị Quý cũng tôn trọng quyết định của tôi, nhưng ánh mắt chị luôn nhìn tôi với sự sẵn sàng giúp đỡ.
Vợ chồng tôi tính sẽ bán căn nhà đang ở dồn với khoản tiết kiệm trước lúc cưới và vay mượn nội ngoại thêm. Tất cả sẵn sàng cho ca mổ, giờ chỉ chờ con tròn 1 tuổi sức khỏe ổn định.
Rồi cũng đến ngày con 11 tháng, vợ chồng tôi không ai bảo ai chẳng ai nhắc đến chuyện tiền ở đâu ra, chúng tôi chỉ mong chờ kết quả khám sàng lọc trước mổ của con được thuận lợi.
- “Hiền ơi”!
Tôi nghe tiếng lyc trên máy tính mới ngẩng đầu lên. Chị kiểm soát của nhóm tôi đang chat. Tôi lau vội nước mắt tiếp tục đọc hồ sơ sau vài phút lơ đãng.
Tôi dạ chị một tiếng rồi ngồi thẳng ngay ngắn lại. Không khí xung quanh vẫn vô cùng khẩn trương gấp gáp, tiếng gõ bàn phím cành cạnh vang lên cùng tiếng điện thoại reo. Chỉ riêng tôi chìm vào thế giới của riêng mình khi nhận được cuộc điện thoại thông báo kết quả trước mổ của con.
Tiếng lyc lại vang lên!
- “Chị thấy em mấy hôm nay buồn buồn. Chị giờ mới dám hỏi. Nhà có chuyện gì à em? Cứ nói thật cho chị biết”.
Tôi như nước vỡ bờ òa lên mà không dám to tiếng sợ ảnh hưởng đến nhịp công việc. Hóa ra mấy hôm nay chị kiểm soát vẫn âm thầm để ý chuyện tôi giấu khóc thút thít, cắn tay để tiếng nấc không vọng lên.
- “Bé nhà em phải cấy ốc tai điện tử vì bị khiếm thính bẩm sinh cả hai tai. Con mới đi chụp trước mổ thì lại phát hiện teo một bên thùy não chị ạ.”
- “Em cho chị và mọi người được giúp đỡ con nhé. Có thể chỉ là một phần nhưng chị mong được em đồng ý. Hết nhiều chi phí không em?”.
Dù đã qua hơn 2 năm nhưng từng lời của chị vẫn luôn nhẹ nhàng bên tai tôi mỗi khi nhớ lại. Chúng tôi làm việc trong một guồng quay đầy bận rộn, hồ sơ bảo lãnh gấp, hồ sơ cần giải ngân kịp tiến độ đi tiền, cái này phải thu phí nhanh kẻo khách hàng rút mất, cái này cần soạn ngay để chiều khách hàng bay… Công việc nhiều áp lực, mỗi nhân viên 2 màn hình máy tính liên tục click..và tạch…tạch… Tôi ngồi ngay sau lưng chị nhưng dường như chị hiểu được sự lo lắng trong tôi, sợ tôi khóc vì những suy nghĩ đang quẩn quanh, những lo lắng dành cho đứa con bé hỏn của mình nên chị âm thầm hỏi tình hình.
- “Dạ một tỷ tư chị ạ. Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ!”
- “Được rồi chị sẽ lo. Cố lên em”.
Có lẽ cái cảm giác yêu thương ấm áp ấy suốt đời này tôi không thể quên được.
Trước ngày con lên bàn mổ… mọi người tranh thủ khi chưa có hồ sơ xuống hỏi han động viên tôi. Ai cũng nói một câu: Cố lên nhé! Rồi con sẽ ổn thôi!!! Các chị nắm tay tôi cùng khóc…. những người làm mẹ khóc vì thương con…Những người anh chỉ nói với tôi anh ủng hộ con nhé… với ánh mắt cương nghị mạnh mẽ của một tinh thần thép, nhắc nhở tôi rằng: Con trai tôi sẽ là 1 chiến binh nhí.
Điện thoại tôi liên tục ting ting…
Những món quà từ MB mọi miền tổ quốc… Lào Cai, Hải Phòng, Hà Nội, Sài Gòn, Bà Rịa…Có người để lại tên đơn vị công tác, có người chỉ ghi ngắn gọn “Mong con được điều trị”; “Cố gắng lên cậu nhé”; “Chúc con sớm khỏe”… Có người tôi quen, có người tôi chưa từng gặp mặt, có người tôi mới nghe đến vài lần,…có cả công đoàn các MB cũng vận động nhân viên ủng hộ gia đình tôi.
MB cũ nơi tôi và chồng từng làm việc, mọi người hay tin ai cũng gọi điện hỏi han. Các bác trong ban giám đốc còn đến tận nhà gửi con quà động viên.
Mỗi lần nhận tình cảm chân thành như thế sống mũi tôi lại cay cay cảm động và biết ơn vô cùng. Tôi thấy mình thật may mắn khi nhận được biết bao tình cảm từ khắp MB dọc 3 miền.
Cuối cùng cũng đến ngày con lên bàn mổ…
Chiều muộn hôm đó, tôi vẫn đi làm và xin phép nghỉ 3 hôm vào viện với con. Chị trưởng phòng gọi tôi vào phòng họp cùng với các kiểm soát viên đại diện cho nhóm của mình. Chị gửi tôi 1 phong bì nói rằng:
- “Chi phí thật là lớn. Khó khăn nhưng con cái là tất cả mà. Anh chị em trong phòng có chút gọi là, chúc con bình an”.
Từng ánh mắt động viên tôi sáng ngời hi vọng. Chị kiểm soát nhóm tôi khẽ vỗ vai tôi bảo rằng:
- "Giờ em về với con đi, mọi việc mọi người trong team sẽ hộ em".
Tôi nước mắt tùm lum không nén lại được nữa, cảm ơn mọi người bằng cái giọng khàn khàn, rồi theo chị kiểm soát đi ra. Chị hỏi tôi còn bao nhiêu bộ hồ sơ, rồi chị phân công lại hết cho anh chị em. Lúc đó tôi nhớ mình còn 1 case khá là dừ: giá trị lớn check thông tin nhiều tài sản và còn soạn thảo đi kèm tôi định mình sẽ làm nốt case này rồi về nhưng Chị Giang khệ nệ chiếc bụng bầu 8 tháng rưỡi đã đến bảo tôi về đi để chị làm. Chị kiểm soát yên tâm gật đầu đồng ý bảo có chị Giang Level 3 rồi em cứ về đi, về với con nhé!
Tôi dọn dẹp đồ cúi chào rồi đi ra thang máy... Gió về chiều những ngày cuối thu lành lạnh đã thổi khô nước mắt trên gương mặt tôi.
Sau 3h đồng hồ đèn phòng mổ sáng…
Bác sỹ bước ra khỏi phòng khẽ gật đầu… ca mổ suôn sẻ…. Nhà cung cấp thiết bị dặn tôi chờ ngày mang con lên lắp tai nghe bên ngoài và chỉnh âm thanh cho con. Tôi chủ động báo tin với kiểm soát, chị cười nhẹ như thở phào trong thấp thỏm lo âu cả buổi thốt lên: Tốt rồi em ạ! Mừng cho con!
Ngày tôi trở lại cơ quan, những ánh mắt vui vẻ đón tôi, hỏi thăm con có đau không, vết mổ khô chưa, cán bộ quản lý hỏi tôi có cần nghỉ thêm không. Ai cũng sẵn sàng làm hộ tôi hồ sơ, sẵn sàng tạo điều kiện để tôi chăm sóc con thời gian này.
Rồi từng năm từng tháng tôi qua… Con trai tôi được đeo máy nghe, được tận hưởng các âm thanh sống động của cuộc sống…. Đồng nghiệp vui cùng tôi mỗi khi con nghe tiến độ, hạnh phúc cùng tôi mỗi khi con nói được một từ,…có cô bạn chuyển công tác rồi vẫn hẹn tôi bao giờ con hát giỏi thì quay clip lại gửi facebook cho cô…
Giờ đây con đã hơn 3 tuổi rưỡi, với tuổi nghe là 29 tháng, con bi bô nhiều lắm những từ dù chưa tròn vành rõ chữ,…nhưng với tôi đó đã là một niềm vui vì tương lai con còn hi vọng có thể hòa nhập.
Nhìn nụ cười con thơ ngây hào hứng chơi đùa, tôi thầm cảm ơn những tấm lòng tình cảm MB năm ấy.
Đôi tai đính trên đầu con nhấp nháy ánh đèn xanh màu hi vọng… đôi tai sẽ theo con suốt cuộc đời này… để sau này mẹ sẽ kể con nghe câu chuyện ấm áp tình đồng nghiệp tại MB.
Con nghe được âm thanh đó là tình cảm của rất nhiều trái tim chân thành đấy con trai ạ!
Cảm ơn MB - cảm ơn tất cả những tấm lòng người anh chị, người bạn, người em đồng nghiệp đã giúp đỡ gia đình tôi. Hôm nay tình cờ biết đến cuộc thi này, tôi có cơ hội được hồi tưởng lại những thước phim quý báu năm đó để một lần nữa được sống lại, nhớ lại những khoảnh khắc khó thể nào phai nhòa trong tâm trí.
“CON CẢM ƠN MB” – TÔI TỰ NHỦ VỚI CON RẰNG HÃY NHANH NÓI GIỎI ĐỂ TỰ MÌNH TỎ BÀY TÌNH YÊU NÀY CON NHÉ!!!
LÊ THỊ HIỀN
Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ