Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Thị Mộng Hằng, công tác tại Ngân hàng TMCP Sài Gòn (SCB) chi nhánh Đắk Lắk.
Cảm giác của tôi bây giờ vẫn thể và nhớ như in câu hỏi ấy.
“Sao rồi em gái, phần mềm xong rồi, còn phần cứng thế nào???” Chị Phó Giám đốc nhân sự hỏi.
(Phần mềm: chương trình kế toán tôi vừa mới học xong; Phần cứng: chị muốn nhắc tới việc gia đình đã sắp xếp xong chưa?)
“Haha, dạ ổn rồi chị”, tôi đáp.
Em sẽ nhận việc vào 28/12/2007 nhé chị.
…Nhanh quá, thế mà đã bước sang năm thứ 14 rồi á ?
Đúng là cơ duyên, ngày ấy vào SCB mình rất ngây ngô, vừa vui mừng vì được làm ngân hàng thời đó rất “hot” và cũng hãnh diện lắm chứ.
Nhưng chỉ là được tuyển, nhưng vẫn chưa có trụ sở tại Đăk Lắk. Vui, buồn lẫn lộn vì con nhỏ mới 5 tuổi và buộc phải đi xa để học việc và cũng như đi làm tại TP. Hồ Chí Minh. Tôi vẫn luôn biết ơn chồng và ông bà ngoại đã động viên, chăm lo cho con cháu để tôi yên tâm công tác. Cứ đi làm trưa thứ Bảy đón xe về với con rồi chiều Chủ nhật lại lên xe khóc một mình, thấy thương con cả tuần phải tự biết lo cho mình và rất biết nghe lời ba mẹ và ông bà. Cứ như thế 6 tháng trời ròng rã mà trụ sở vẫn chưa hoàn thiện. Tuần nào cũng hỏi chị Phó Giám đốc nhân sự: Chị Đẩm ơi khi nào em được về Đăk Lăk làm hả chị?
Nghĩ cũng vui, không hiểu sao thời đó ai cũng sợ Sếp mà mình cảm giác như người nhà.
Tiền lương của tôi hồi đó chắc là cũng chỉ để đủ tiền nuôi mấy chú xe đò thôi. Chuyện nhà là vậy, đi làm cũng áp lực lắm vì suốt ngày đếm tiền, vàng kiểm đếm sợ tiền giả, đôla giả, vàng giả là “tiu lun”.
Và tiếp tục một cú sốc là trụ sở chưa xong nên các anh chị em được tuyển ở Đăk Lắk sẽ về Khánh Hoà làm...
Ui mặt tối sầm, giờ sao đây???
Cuối tuần, tôi về nói với chồng: anh ơi, chắc em xin nghỉ quá!
Chồng tôi lại an ủi: Thôi em, cố đi, có anh lo được cho con, em yên tâm!
Thế là nuốt nước mắt, lại xa con và chồng, tiếp tục lặn lội thêm hơn 4 tháng ở Khánh Hòa.
Thời gian cũng cứ thế trôi qua và rồi cuối cùng tôi cũng được về làm gần nhà.
Hành trình di chuyển quá dài, nhiều gian nan, hằng ngày tiếp xúc cũng khá nhiều khách hàng và bắt đầu cảm nhận được niềm vui từ công việc, từ lúc nào không biết, tôi cảm nhận rằng SCB là ngôi nhà thứ hai của tôi.
Không đi làm là cảm giác không an tâm vì lại lo không đi làm, không biết bạn khác xử lý, khách hàng của mình có hài lòng và an tâm không.
Tôi cũng rất vui và hạnh phúc khi được làm việc với những người em, anh chị đồng nghiệp luôn nhiệt tình, vui vẻ và sẵn lòng vì đồng đội.
Và may mắn hơn là gặp được những khách hàng rất thân thiện, yêu mến đến mức cảm giác như người thân của mình.
Bao nhiêu thăng trầm đã trải qua và cứ ngỡ như mới hôm qua, vậy mà gần 14 năm rồi.
Nếu ai có hỏi bạn có muốn làm việc tại ngôi nhà SCB này không thì tôi cũng không cần suy nghĩ và trả lời rằng vẫn muốn làm việc cùng đồng đội tại ngôi nhà thứ hai, SCB này.
NGUYỄN THỊ MỘNG HẰNG
Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ