Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Đặng Thanh Hiệp đang công tác tại Ngân hàng TMCP Đại Dương (Oceanbank) - Oceanbank Gò Vấp.
“Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Nếu là người, tôi sẽ chết cho quê hương...”
Đó là tiếng chuông nhạc chờ điện thoại của anh chị nào ra ngoài vội, để lại trên góc bàn làm việc. Tự dưng bất chợt tôi quay qua hỏi chị:
- Nếu cho chị một điều ước, thì chị ước gì chị nhỉ?
- Chị chỉ mong được sống thật khỏe bên gia đình và được làm việc, cống hiến cho Oceanbank thôi em à!
Chị cười thật tươi, không hề giả trân với tôi chút nào và bảo thêm:
- Chị soạn hồ sơ cho phòng em tiếp đây, có món nào gấp đẩy hồ sơ lên sớm đi nhé, mai nay là cuối tuần rồi.
Nhìn tâm trạng chị hôm nay ổn hơn, tinh thần thoải mái hơn mà tôi thấy thật nhẹ lòng…
Chị - một chuyên viên vận hành tín dụng, gắn bó với Oceanbank cũng gần 10 năm rồi, cùng trải qua những thăng trầm, biến cố nơi đây. Tôi - một chuyên viên khách hàng mới vào được hơn 1 năm, câu chuyện vẫn còn mới mẻ nơi này.
Duyên số hay may mắn mà năm nay phòng tôi được chị phụ trách, hỗ trợ hồ sơ khách hàng. Chuyện cũng chẳng có gì để kể cho đến khi tôi nghe anh đồng nghiệp kể rằng: Chị bị ung thư hơn một năm rồi, hiện đang tích cực xạ trị, cơ thể ngày một yếu đi, cuộc sống thật chật vật. Nghe xong mà tôi chẳng buồn lái xe về nhà, tự dưng lòng tôi thoáng buồn giữa cái sự ồn ào náo nhiệt của Sài Gòn hoa lệ lúc tan tầm.
Có những ngày, thời tiết Sài Gòn chẳng thương nổi ai, nhất là khi bắt đầu vào hạ, trời nóng và khó chịu lắm, chúng bạn tôi hay trêu đùa “Sài Gòn có hai mùa, mùa nóng và mùa nóng hơn”, còn tôi nghĩ: Sài Gòn có những trái tim đẹp và đẹp hơn kể từ lúc tôi gặp và biết về cuộc đời của chị.
Có những ngày, tôi thấy chị đi sớm về trễ, hồ sơ chất đầy trên bàn làm việc tôi lo lắm, không biết chị đủ sức khỏe để làm nổi không. Lúc ấy, tôi chẳng biết phải làm thế nào chỉ biết nhắn cho chị “cố gắng lên chị nhé, nhớ giữ gìn sức khỏe”, chỉ nhiêu đấy thôi mà gõ rồi lại xóa hàng chục lần mới send.
Có hôm, các phòng ban, đồng nghiệp đã về hết rồi mà màn hình máy tính nơi chị làm vẫn sáng một góc phòng. Hôm sau, hỏi ra mới biết có món giải ngân khách hàng gấp, chị phải giải ngân cho xong cho khách hàng kịp nhận nhà. Có những lần, xong việc cũng là lúc người chị lả đi, căn bệnh ung thư kia lại quấy, các chị trong phòng ngồi cạnh xoa bóp, an ủi động viên chị, chuyện này khá quen thuộc trong cái phòng hỗ trợ tín dụng nơi đây.
Nhiều lần, tôi hỏi sao chị không nghỉ việc đi để chăm sóc bản thân, bệnh tật trong người mà đi làm, nhất là công việc ngành Ngân hàng vô cùng áp lực: hồ sơ, con số, khách hàng. Chị cười bảo: Chị làm ở đây gần 10 năm rồi, từ lúc ra trường đến giờ. Oceanbank như là ngôi nhà thứ hai của chị vậy. Tuy bank chúng ta không nổi trội, không thương hiệu, không lớn mạnh, không bằng những bank khác, nhiều lúc là khó khăn hơn nhiều nhưng ở đây chúng ta có “gia đình”.
Có những ngày, tôi nhắn tin cả buổi trời nhưng không thấy chị trả lời, tôi thấy lo lắm. Bỗng nhiên có tin nhắn của chị đến: “Hôm nay chị không khỏe trong người phải vào viện để thêm thuốc, hồ sơ của phòng em chị nhờ Trang hỗ trợ rồi, khi nào khỏe lại chị hỗ trợ cho nhé”. Ngồi ở phòng đọc tin nhắn của chị mà lòng tôi như bị hàng ngàn con sóng đánh tan giữa đại dương bao la. Chị tôi - một trái tim yêu nghề, một tinh thần trách nhiệm, một hạt ngọc giữa Đại Dương (Oceanbank).
Có những ngày suy nghĩ của tôi bé lắm, chỉ vài lần khách hàng khó mắng, chỉ vài lần sếp rầy vì hồ sơ làm không đúng và có vài lần áp lực vì chỉ tiêu doanh số mà làm mình làm mẩy với bản thân, đôi lần đòi nhảy việc này kia. Chỉ nhiêu đấy thôi mà cứ ngỡ thế giới quay lưng với chính mình. Cũng chính những lúc này chị an ủi tôi rằng: “Cuộc đời đi làm công ty trải qua những đôi lần nhảy việc thì ở đâu cũng cực như nhau, ở đâu cũng là áp lực và mệt mỏi, cái giá của việc kiếm tiền chưa bao giờ là rẻ cả. Chỉ có suy nghĩ tích cực, hành động tích cực thì mới thấy được niềm vui và hạnh phúc thật sự trong việc. Chị chỉ là một chuyên viên hỗ trợ tín dụng nhỏ bé giữa Đại Dương. Công việc hàng ngày của chị là hỗ trợ soạn thảo hồ sơ, công chứng và giải ngân cho khách hàng. Công việc đằng sau thầm lặng ấy là sự đóng góp không hề nhỏ bé cho Oceanbank". Đến đây, tôi mới hiểu vì sao chị gắn bó với bank lâu đến thế, tất cả vì "chữ Tâm" và "chữ Tình" chị gửi trọn nơi đây.
Có những ngày tôi đọc bài trên banker có gì vui? Tôi thấy chạnh lòng vì chưa bao giờ thấy được bank mình trên đấy, nhưng đâu đó tôi tin rằng những con người đang cống hiến thầm lặng và một trái tim gắn bó yêu nghề như chị là tấm gương, là động lực, là những viên gạch góp phần xây dựng Oceanbank lớn mạnh hơn trong công cuộc tái cơ cấu hiện nay.
“Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ những gian khổ, hy sinh, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy - Mùa lạc (Nguyễn Khải)”. Là những điều mà chị lấy làm động lực để sống và tiếp tục được sống vun vén hạnh phúc bên gia đình, được làm việc cống hiến cho Oceanbank.
Nhiều lần chị nói vui với tôi: “Tới thời điểm này, thời gian chị gắn bó với bank lâu hơn chồng chị nữa cơ”. Tôi biết, tuy bên trong bệnh tật chị hoành hành, khó chịu lắm đấy, đau lắm đấy nhưng trên khuôn mặt chị không quên những nụ cười khi làm việc nơi đây.
Tôi biết, kể ra đây không làm sự sống của chị dài thêm và tôi cũng như mọi người không thể nào làm sức khỏe của chị tốt hơn, nhưng nếu thay lời muốn nói tôi muốn mượn câu chuyện cuộc đời của chị với Oceanbank để bày tỏ niềm tự hào với trái tim yêu nghề của chị, để làm bài học quý giá cho tôi và những người trẻ bước vào đời đi làm nói chung và ngành Ngân hàng nói riêng. Chị - hạt ngọc giữa Đại Dương (Oceanbank).
ĐẶNG THANH HIỆP
Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ