Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Thị Thanh Thuý (Hà Nội).
Tôi vẫn còn nhớ như in kỷ niệm của hơn hai mươi năm về trước khi tôi còn là một nhân viên trong ngành ngân hàng. Ngày đó tôi là cô gái 26 tuổi, được vinh dự là một trong số các cán bộ công nhân viên ngành ngân hàng được cử tham gia trong đội hình tại lễ mít tinh - diễu binh - diễu hành kỷ niệm 55 năm ngày Cách mạng tháng 8 thành công và Quốc khánh 2/9.
Chúng tôi được các anh chị trong Ban chấp hành Đoàn Chi nhánh Ngân hàng Nhà nước thành phố Hà Nội họp và phổ biến về những công việc cần làm chuẩn bị tập luyện cho ngày lễ trọng đại của dân tộc. Chúng tôi tập luyện khoảng 8 đến 10 ngày các động tác đi đứng, xếp hàng, triển khai đội hình, cách vẫy hoa, vẫy cờ… cùng với các bạn trẻ thuộc các khối ngành ngân hàng khác và sẽ được vinh dự đi ngang qua khán đài lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu.
Những ngày tập luyện rất vất vả, nhưng chúng tôi cũng thấy tràn ngập niềm vui và ý thức trách nhiệm về vinh dự của mình. Tôi nhớ ngày đó, tôi tập luyện cùng các bạn trong trường ngân hàng. Tôi và các bạn đều được các anh chị phụ trách dặn dò tỷ mỷ về công việc cần làm trước từng buổi tập. Sau mỗi buổi tập chúng tôi đều được phát một chút tiền bồi đưỡng nho nhỏ, dù không phải là nhiều nhưng cũng là nguồn động lực để hội thanh niên chúng tôi hăng say luyện tập.
Vâng, rồi ngày trọng đại đó cũng đến với chúng tôi.
Ngày hôm trước nữa, chúng tôi đã được dặn dò tỷ mỷ về giờ giấc đến nơi tập trung cùng mọi người. Các bạn nữ sẽ mặc áo dài.
Buổi chiều hôm trước ngày lễ, tôi cứ trong tâm trạng xốn xang, lâng lâng khó tả, niềm vui xen lẫn sự hồi hộp, một chút lo lắng. Tôi ăn cơm từ sớm, ăn trước cả bố mẹ và anh trai rồi xin phép được đi qua đêm. Theo quy định chúng tôi được dặn dò phải tập trung từ 20 giờ tối hôm trước ở phía gần khu vực Nhà hát lớn. Tôi đã chuẩn bị chiếc áo dài được may từ Nhà may La Hằng, còn vải thì trước đó đã chọn mua của cửa hàng dệt Thái Tuấn. Tôi vốn không quen trang điểm son phấn nên đến nhờ người bạn thân trang điểm giúp cho mình và tết giúp cho tôi một kiểu tóc thật đẹp. Ừ thì con gái ai chả thích mình đẹp nhất trong những ngày lễ lớn như vậy, dù không quá cầu kỳ nhưng ai mà chả thích mình sẽ nổi bật lên trong đám đông cơ chứ.
Buổi tối đó lúc gần 19 giờ tôi đã xin phép bố mẹ và ra khỏi nhà. Chao ôi, cái cảm giác đi xe máy trên những con đường dẫn tới Nhà hát lớn sao mà thấy vui thế, vui vì có công việc tốt, vui vì háo hức được là một trong số ít người được cử đi như thế. Những con đường, những hàng cây xanh mướt trong buổi tối sao mà đem lại cảm giác thanh bình của cuộc sống độc lập, tự do của một người dân đất Việt. Đến nơi, có một số người cũng đã đến tập trung rồi. Chúng tôi trò chuyện tậm sự cùng các bạn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, 22 giờ đêm chúng tôi được phát bánh mỳ patê và nước uống để ăn cho đỡ đói lúc nửa đêm. Cả đêm ấy sẽ thức trắng.
Tờ mờ sáng hôm đó, chúng tôi được phổ biến chuẩn bị chỉnh đốn lại trang phục, tập trung tại đúng nơi quy định, để chờ hiệu lệnh từ ban tổ chức. Mọi người đều xem lại trang phục đầu tóc, quần áo cho nhau. Và đúng theo kế hoạch, khoảng 6 giờ 30 phút sáng, đội hình của chúng tôi bắt đầu đi dần dần theo nghi thức từ Nhà hát lớn xuyên qua những con đường, tiến đến khu vực nơi diễn ra buổi lễ trọng đại và có truyền hình trực tiếp. Càng đi gần vào khu vực khánh đài chính, chúng tôi càng phải đi nhanh hơn cho kịp với sự sắp xếp đội hình của ban tổ chức.
Đó là những giây phút thật vô cùng đặc biệt với tôi và các bạn khác. Giây phút được đi ngang qua khán đài nơi tập trung toàn các đồng chí lãnh đạo cao cấp của Đảng và Nhà nước. Chúng tôi vẫy chào bằng cờ, bằng hoa với các vị đại biểu đang đứng trên khán đài và khán giả đứng xung quanh dọc đường nơi chúng tôi đi qua.
Sau khi đi qua những con đường rợp những hàng cây xanh mướt hai bên, rồi vượt qua hàng cây số để đến địa điểm nơi chúng tôi sẽ dừng chân, chia tay nhau để ai về nhà người ấy, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Vậy là sau một buổi tối, buổi đêm và một nửa ngày nữa, giờ phút chia tay rồi cũng bịn rịn diễn ra giữa các bạn đoàn viên tham gia trong buổi lễ đó. Tôi chạy ào về nhà trong vòng tay của bố mẹ, ríu rít kể cho bố mẹ nghe mọi chuyện. Ai chả vui, chả mừng vì con mình được như vậy.
Hôm nay đây, khi tôi viết lại kỷ niệm này, thấm thoát đã hơn hai mươi năm rồi đấy. Nhờ có cuộc thi dành cho những cây bút không chuyên nói về tình yêu với ngân hàng được phát động, tôi mới có dịp nhìn lại những năm tháng của thời tuổi trẻ đầy sôi nổi, tràn đầy năng lượng ấy.
Cảm ơn Ban tổ chức cuộc thi đã tạo cơ hội để cho tôi, một đoàn viên ngân hàng ngày ấy được ghi lại kỷ niệm tự hào của mình với tất cả tâm huyết từ trái tim.
NGUYỄN THỊ THANH THUÝ
Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ