Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Thị Bảo Ngọc, công tác tại ABBank Chợ Lớn.
Ngày bước chân ra khỏi giảng đường đại học cũng là ngày con bé ấy lần đầu tiên bén duyên với Ngân hàng An Bình.
Nhớ hôm đó, tay vẫn nắm chặt tấm bằng tốt nghiệp vừa được trao lúc sáng, tôi lao thật nhanh đến số 855 Trần Hưng Đạo, hớt ha hớt hải leo bốn tầng cầu thang để đến phòng phỏng vấn. Ôi thôi rồi, phòng vắng tanh!. Liếc nhìn đồng hồ treo tường đã chỉ hơn 11h30 phút. Tôi tự nghĩ “đã quá trễ giờ để phỏng vấn”. Tâm trạng lo lắng bồn chồn cộng với sự tiếc nuối, tôi lầm lũi bước từng bước nặng nhọc ra cửa để về, chợt một giọng nói vang lên phía sau lưng: “Em đến phỏng vấn hả, trễ lắm rồi, tranh thủ lên tầng trên đi em, Sếp còn ngồi trên đấy”.
Vị cứu tinh xuất hiện thật đúng lúc. Tôi vội xoay người lại cám ơn rối rít rồi chỉnh sửa tóc tai váy áo chỉnh tề, hít một hơi thật sâu đầy tự tin và tiến lên thêm một tầng nữa.
Kể từ cái ngày định mệnh ấy, tôi và An Bình gắn bó với nhau.
Ngày đầu tiên vào làm, tâm trạng vô cùng phấn khởi và háo hức. Ngay mùa giáng sinh nên xung quanh phòng lỉnh kỉnh các vật dụng trang trí màu sắc rải rác khắp nơi. Mọi người đang trang trí Noel trong bầu không khí vô cùng nhộn nhịp tươi vui. Các anh chị đồng nghiệp làm việc, trò chuyện với nhau ríu rít như những người thân trong gia đình, quần áo chỉn chu, tóc tai gọn gàng, đồng phục chuyên nghiệp, không gian thoải mái thân thiện, nhìn thấy cảnh tượng như vậy tôi thấy háo hức lắm, sắp tới mình sẽ được làm việc với những con người dễ thương này ư, thật sự mình đã là một nhân viên của phòng này rồi sao …?
Đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ rồi cười một mình thì có một cánh tay vỗ nhẹ lên vai tôi “Tỉnh chưa, tỉnh rồi thì treo giúp anh mấy trái châu lấp lánh với dây ruy băng này lên cây thông nhé, để anh đi lấy bao gạo làm ông già Noel”. Tôi giật bắn cả người giữa tiếng cười rộn của cả phòng. Có lẽ nãy giờ họ đã theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Chiều đi làm về mà lòng cứ lâng lâng khó tả, từ cơ quan về nhà hơn 16km thấy không còn xa nữa.
Năm đầu tiên gắn bó với An Bình, tôi phát hiện mình và An Bình có rất nhiều điểm chung. Cùng tuổi nhau, cùng yêu màu xanh, cùng tuổi trẻ và cùng phát triển tốt hơn từng ngày.
Nghề giao dịch viên chuyên tiếp xúc với khách hàng làm cho khả năng ăn nói của tôi lưu loát nhanh nhạy hơn, biết lắng nghe và chia sẻ với người khác nhiều hơn. Khách hàng ghé đến ngân hàng giao dịch là chuyện bình thường, nhưng đối với tôi, đôi khi khách hàng ghé đến không chỉ để giao dịch mà còn là nơi để họ chia sẻ và nói chuyện, từ những lần như vậy tôi thấy mối quan hệ giữa mình với khách hàng như gần nhau hơn, họ cảm thấy thoải mái khi đến ngân hàng, còn tôi thấy mình cảm thông và hiểu họ hơn. An Bình đã làm cầu nối cho tôi có thêm một người Bố nuôi và rất nhiều người thân như thế.
Không chỉ kết thân với khách hàng, mà ngay trong phòng làm việc, cô bạn đồng nghiệp ngồi kế bên giờ không chỉ đơn thuần là đồng nghiệp nữa mà đã có những buổi hẹn hò dày đặc hơn sau giờ làm, cùng nhau kể lể huyên thuyên từ hành tinh này tới hành tinh khác rồi thành tri kỷ từ lúc nào cũng không hay. Thanh xuân gắn với An Bình tôi lời quá rồi.
Năm thứ hai, nghiệp vụ tôi cứng hơn nên tôi bắt đầu đi hỗ trợ cho các phòng giao dịch trực thuộc, lại thích thú vì mối quan hệ của mình được nhân rộng ra. Tôi quen thêm được nhiều người mới và thấy cuộc sống của mình hiện tại đúng nghĩa An Bình. Đôi lúc cũng hơi chạnh lòng vì lương còn hạn chế nhưng suy cho cùng vẫn còn thấy may mắn lắm vì được làm việc trong môi trường thân thiện hòa đồng, đây là điểm thu hút tôi nhất khi quyết định gắn bó với nơi này.
Còn nhớ, ngày mới nhận tin trúng tuyển của Ngân hàng An Bình, tội vội chạy đi khoe với mẹ, mẹ cười rồi nói “Giỏi lắm con gái, vào An Bình con sẽ được Bình An, mẹ tin là như thế. Cố gắng con nhé”. Bây giờ thì đúng là Bình An thật.
Năm thứ ba là năm đáng nhớ nhất của tôi. Một cuộc thi được tổ chức dành cho tất cả giao dịch viên và kiểm soát viên, cuộc thi “Giao dịch viên toàn năng 2018”.
Là một người năng nổ nhiệt huyết, không bỏ lỡ cơ hội và cũng muốn thử sức mình ba năm qua đã tích góp được gì nên tôi quyết tâm đầu tư thi nghiêm túc. Thành phố Đà Lạt ngàn hoa mát lạnh bao nhiêu thì trái tim tôi lại ấm áp và hạnh phúc bấy nhiêu khi thật bất ngờ, tôi đã trở thành quán quân của cuộc thi. Cảm giác lúc đó như muốn vỡ òa, hạnh phúc không nói nên lời và thấy yêu An Bình hơn bao giờ hết.
Nhớ lại trước lúc đi thi chị đồng nghiệp có nói đùa một câu “Đi thi lấy giải nhì thôi được rồi nhé, nhiêu đó là đủ KPI rồi”. Câu nói đùa vậy mà động lực ghê gớm. Từ thành công sau cuộc thi tôi đến với vị trí kiểm soát viên. Thanh xuân của tôi lại được tô vẽ thêm một nét màu rực rỡ.
Phải nói là chỉ mới ba năm gắn bó với An Bình thôi mà An Bình đã cho tôi quá nhiều thứ, giúp tôi nhận ra được nhiều điều và hơn bao giờ hết.
An Bình đã dạy tôi trưởng thành từng ngày. Thanh xuân tươi đẹp này tôi phải gửi lời cảm ơn trân trọng đến An Bình vì đã cho tôi một ngôi nhà thứ hai hoàn hảo.
An Bình đối với tôi quả thật là một quả dưa hấu ngọt thanh mát lạnh, vỏ màu xanh tượng trưng cho Ngôi nhà An Bình cứng cáp vững chắc, ruột màu đỏ tượng trưng cho sức trẻ, sự nhiệt huyết và thành công, nhưng đâu đó vẫn còn những hạt màu đen như là một phần nhỏ những thách thức, rủi ro mắc phải trong công việc nhưng chung quy lại quả dưa hấu ấy lại rất ngọt ngào.
Hiện tại và cả tương lai sau này nữa tôi vẫn muốn được tiếp tục nếm vị ngọt của quả dưa hấu ấy. Là một Banker của An Bình, tôi sẽ lan tỏa vị ngọt ngào này như một lời tri ân sâu sắc nhất.
Còn các bạn, hãy đến đây với tôi, với An Bình để cùng nhau vẽ thêm thật nhiều màu sắc nổi bật cho thanh xuân của chúng ta nhé!
NGUYỄN THỊ BẢO NGỌC
Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ